c h é n .r ư ợ u .c a y
m ộ t .m ì n h .t ô i .u ố n g .h o à i
______________________________________________________________________
đã từ lâu, một mình tôi bên giòng đời trôi chảy, uống hoài những giọt mật mà bây giờ đang trở thành những giọt rượu thao thức từ những vầng trăng cũ, và bây giờ cũng giọt rượu đó cho một vầng trăng mới, cũng một mình tôi, tiếp tục nếm lại cái vị đắng nghét;
bao lâu rồi, những người bạn tình tự tình cờ gặp gỡ, tình cờ yêu nhau, rồi lại tình cờ bỏ đi vì họ đã không chịu được cái cuộc sống khắc nghiệt và khó chịu của tôi (trong ngôn ngữ, tôi đã không tìm được từ nào khác hơn để có thể dùng nó mà kết án cho chính đời sống tôi, đã mang bên cạnh);
bây giờ, đôi khi họ bỗng trở lại để dày vò một buổi sáng với ly café, một khoảng đêm với ly rượu, một trưa nắng chói chang gắt gỏng, một chiều hoang với hoàng hôn lạc lõng, một cuối đời mây mù thẳm để làm cho tôi nhìn ra đời sống mình ngày cũng như đêm, mặt trăng cũng như mặt trời; để tất cả chỉ là một, một thao thức và buồn thảm!
đó là những lúc tôi thích được một mình để sống, để say với chính mình; để thấy mình vừa là tĩnh lặng vừa là cuồng nộ, để thấy mình nhỏ mọn và ích kỷ;
đó là hôm nay, là dậy muộn, là chán chường, là buông thả, là bỏ mặc; tôi không còn gì để ham muốn, để đòi hỏi, để kỳ vọng; dẫu là lời thơ trên vạt áo thiếu nữ, dẫu là phiến lá tơ nõn trên vùng ngực thanh tân, dẫu là đuôi mắt hẹn hò, nụ cười mai mốt, duyên nợ bữa sau..., cuối cùng cũng như dấu chấm, phẩy trong một bài thơ không kết thúc!
tất cả, tôi chỉ mong mỏi đừng đổ đi ly rượu tôi đang cầm trong tay, vì, đó là điều tôi đã và đang có, vì, đó là niềm hạnh phúc duy nhất của tôi còn sót lại, ít nhất, trong lúc này.
______________________________________________________________________