C Ò N .N H Ớ .T Ô I .K H Ô N G ?
__________________________________________________________________________Tháng chạp, mùa thương, mùa an bình, mùa hy vọng. Trong không khí rộn rã, rực rỡ nhiều mầu sắc của những ngày áp lễ, người ta nghĩ đến nhau không chỉ bởi những món quà và những tấm thiệp chúc Noel xinh xắn, mà nghĩ đến nhau bởi lòng quí mến, vì muốn chia sẻ một chút đầm ấm trong lòng, vì nhu cầu cho đi và nhận lãnh tình thương. Ðiều cần thiết này dường như nhân dịp lễ cuối năm mới có cơ hội bộc lộ Tình Thương dường như là một điều rất khó diễn tả.
Hôm qua tôi nhận được tấm thiệp từ một nơi rất lạ Vỏn vẹn vài chữ 'còn nhớ tôi không?' và cái chữ ký mơ hồ gợi ra bao nhiêu là khuôn mặt. Ðiều mầu nhiệm của những giòng chữ, một câu nhắc nhở khiến tôi đã tự hỏi lòng rằng mình đã nhớ đủ và đã giữ đủ những mối thân tình?
Hẳn nhiên là tôi đã nhớ khi người ta hỏi 'còn nhớ tôi không?'. Tôi ngẩn ngợ Phải chi tôi là người hỏi câu hỏi đó trước, để được trả lời rằng: nhớ!
Cái tội của kẻ chậm chân là phải lục tìm trí nhớ, để rồi phải phân trần rằng tại thời gian chắp cánh và tại ngày xưa chẳng chịu ngừng lại và tại chúng ta cứ lớn mãi và tại không ai chỉ dạy làm thế nào nuôi dưỡng một tình thân. Ngày ấy chúng ta là những đứa bé thích rong chơi, tuổi thơ như những bọt bong bóng, đẹp nhưng dễ vỡ.
Sắp Giáng Sinh, cám ơn người bạn nhắc nhở, tôi mang sổ địa chỉ ra để viết những tấm thiệp Noel gửi đến những địa chỉ xa, để được nhanh tay hỏi trước câu hỏi 'còn nhớ tôi không?'
Sổ tay của bạn hẳn cũng có nhiều địa chỉ?