m à u .m ắ t
.M Ù A.X U Â N_____________________________________________________________________t r â n để giảm chi tiêu, sở của tôi sublease bớt một tầng lầu. Nhân viên phải lục đục dọn vào cubicle vuông vức nằm chi chít như những tàng ong.
lu bu bưng bê dọn dẹp suốt cả buổi sáng, buổi trưa tôi ở lại văn phòng lui cui làm nốt những việc dang dở. Không thấy tôi ra ngoài, Fred tạt qua, hỏi:
-t. có muốn tôi mua một phần ăn ở… cho t. không?
-không, xin cám ơn. Nhưng nếu có thể được, Fred mang về cho tôi những cụm mây trắng …
-poor t.!
một tiếng sau, Fred về. Chưa kịp hỏi mây của tôi đâu, tôi thấy Fred khom xuống, đôi mắt anh ngang tầm mắt tôi, nói: mây của t. nè. Tôi túm hết mây, gom vào trong mắt, mang về cho t. đó.
rồi, chúng tôi ngẩn ngơ nhớ về khung cửa sổ ở tầng lầu cũ. Trên tấm mi-ca trong suốt, những hạt nắng tinh khôi say sưa nhảy múa và từng giọt mưa buồn buồn lăn tăn chảy. Suốt cả ngày, bầu trời tràn ngập những cung bậc cảm xúc đọng lại trên ô cửa ấy...
*
mây trong mắt Fred nhạt nhòa nhưng ít nhiều xoa dịu nỗi nhớ khung cửa sổ trong tôi. Ước gì tôi được chìm trong đôi mắt nào ngập một “trời xuân đầy mây thấp và gần gụi, thời tiết êm ả như đợi chờ, gió xuân nhẹ như hơi thở, và cây cối đều nở mầm non, lộc mới - tất cả cái gì như đầm ấm, như dịu dàng...” để tôi có dịp “hưởng cái thú man mác và thanh cao” của mùa-xuân-Thạch-Lam.