
_____________________________________________________________________
không biết tháng 6 có ấn tượng gì trong tôi (!) nhưng khi bắt gặp bài thơ này, tôi ngạc nhiên không biết xác hồn tôi vào thời điểm đó ra sao mà lại viết được 1 bài thơ tình rỉ rả âm hưởng... cải lương như vậy, hì
một lần nữa, hy vọng đây là 1 thư viện khác, sẽ còn mãi đây, ở bên cạnh ta, không như thư viện cũ, biến mất hút, không 1 lời từ biệt, giữa những đổi thay của thời gian và đời sống; thời gian thì còn tìm thấy ở thư viện, đời sống thì không, kể cả việc quật lên 1 ngôi mộ.
_____________________________________________________________________
T h á n g .s á u , .v à .t ô i
tháng sáu ngỗ nghịch , nằm trên vai
theo ai thơ thẩn , bước ngắn , dài
hỏi em có rát môi ngọc nữ
hay muốn nắng nồng thêm mắt môi
tháng sáu cùng tôi vội đến trường
(gởi em lời hẹn trên bảng đá )
hàng cây bàng sậm lá mùa hạ
và tôi, ngơ ngẩn ngó vách tường
tháng sáu , vực tôi dậy ra sân
hiên hè, nhánh lá khều ngọn gió
vài cọng cỏ non cùng nhau kháo
nhớ tuổi ngọc em , khoảng vai trần
tháng sáu cùng tôi đi lãng du
bỗng nay trở lại , hồn ưu tư
hỏi em, ngày xưa đi đâu mất
bỏ bóng tôi ngồi , tựa bóng thu
tháng sáu về lại trong mắt em
nụ hoa trổ cánh , hình trái tim
môi em nở lại nụ tình muộn
hay tình trong tôi chợt nở thêm ?
tháng sáu đâu rồi giọng em tôi
trưa , chiều đi lạc tiếng dương cầm
lá còn rung theo nốt nhạc cuối
nắng rụng hồn tôi nốt nhạc câm
tôi biết ai ngồi trong tháng sáu
bóng hè thương quá những buổi trưa
bím lại lọn tóc từng sợi , óng
trói chặt đời tôi , hết vui đùa
tháng sáu nhìn tôi mỉm miệng cười
chao bóng, nắng rọi nghiêng hỏi tôi
em có về kịp cùng tháng sáu
có ngồi bên tôi , ở cuối đời
nnguong
(GiaoMùa, tháng 7.2002)
tháng sáu ngỗ nghịch , nằm trên vai
theo ai thơ thẩn , bước ngắn , dài
hỏi em có rát môi ngọc nữ
hay muốn nắng nồng thêm mắt môi
tháng sáu cùng tôi vội đến trường
(gởi em lời hẹn trên bảng đá )
hàng cây bàng sậm lá mùa hạ
và tôi, ngơ ngẩn ngó vách tường
tháng sáu , vực tôi dậy ra sân
hiên hè, nhánh lá khều ngọn gió
vài cọng cỏ non cùng nhau kháo
nhớ tuổi ngọc em , khoảng vai trần
tháng sáu cùng tôi đi lãng du
bỗng nay trở lại , hồn ưu tư
hỏi em, ngày xưa đi đâu mất
bỏ bóng tôi ngồi , tựa bóng thu
tháng sáu về lại trong mắt em
nụ hoa trổ cánh , hình trái tim
môi em nở lại nụ tình muộn
hay tình trong tôi chợt nở thêm ?
tháng sáu đâu rồi giọng em tôi
trưa , chiều đi lạc tiếng dương cầm
lá còn rung theo nốt nhạc cuối
nắng rụng hồn tôi nốt nhạc câm
tôi biết ai ngồi trong tháng sáu
bóng hè thương quá những buổi trưa
bím lại lọn tóc từng sợi , óng
trói chặt đời tôi , hết vui đùa
tháng sáu nhìn tôi mỉm miệng cười
chao bóng, nắng rọi nghiêng hỏi tôi
em có về kịp cùng tháng sáu
có ngồi bên tôi , ở cuối đời
nnguong
(GiaoMùa, tháng 7.2002)

_____________________________________________________________________
tháng 6?
tháng 6 năm nay, 2011, thật nhiều biến động, nhất là ở ngay trong quê hương yêu dấu của chúng ta ! một bài thơ tình, nếu có, chí ít cũng 1 lời nhắn nhủ yêu thương, thì cũng đã ẩn mình trong muôn ngàn bất mãn, bức xúc với thời cuộc, biết sao hơn, khi em đã không còn nhận bất cứ tặng phẩm nào, ngoại trừ tổ quốc !
_____________________________________________________________________
t ặ n g .p h ẩ m
tôi mang em lụa
để chận lại những hớ hênh của tình yêu
mà khi ta lơ đãng, hôn nhau
chúng sẽ chạy lại với thiên nhiên
những trần trụi
đó là điều tôi không muốn
vì mỗi người chúng ta nếu không còn gì hết
thì những gì còn lại sẽ co rúm người
trước con mắt ngại ngùng của thiên nhiên
tôi gửi em nụ hôn
để níu lại sự liều lĩnh của trái tim
mà khi ta lơ đãng, chạm nhau
chúng sẽ nhảy xuống với lũng vực
những háo hức
đó là điều tôi không muốn
vì mỗi người chúng ta nếu mạo hiểm, đơn độc
thì những gì còn lại sẽ trơ trọi
với cảm giác bị lột trần và bị nhấc bỗng lên soi mói
tôi mang em yêu thương
- sự tử tế vừa phải, của ngôn ngữ -
phủ lên những điều khó nói
để thôi
không muốn nhìn thấy
ánh chớp ý nghĩ
xuyên suốt từng nấc một, qua, nơi đã hình thành chúng
những điều không muốn nghĩ đến, ít nhất
trong lúc này
khi chiếc lưỡi tôi
đang muốn biến động
'
nhưng tôi sẽ không mang, gửi tới em 1 điều gì cả
khi em muốn biến động, cùng tổ quốc
bởi vì
em không cần điều gì khác, hơn thế nữa
để phấn khích
nnguong
(damau.org)
tôi mang em lụa
để chận lại những hớ hênh của tình yêu
mà khi ta lơ đãng, hôn nhau
chúng sẽ chạy lại với thiên nhiên
những trần trụi
đó là điều tôi không muốn
vì mỗi người chúng ta nếu không còn gì hết
thì những gì còn lại sẽ co rúm người
trước con mắt ngại ngùng của thiên nhiên
tôi gửi em nụ hôn
để níu lại sự liều lĩnh của trái tim
mà khi ta lơ đãng, chạm nhau
chúng sẽ nhảy xuống với lũng vực
những háo hức
đó là điều tôi không muốn
vì mỗi người chúng ta nếu mạo hiểm, đơn độc
thì những gì còn lại sẽ trơ trọi
với cảm giác bị lột trần và bị nhấc bỗng lên soi mói
tôi mang em yêu thương
- sự tử tế vừa phải, của ngôn ngữ -
phủ lên những điều khó nói
để thôi
không muốn nhìn thấy
ánh chớp ý nghĩ
xuyên suốt từng nấc một, qua, nơi đã hình thành chúng
những điều không muốn nghĩ đến, ít nhất
trong lúc này
khi chiếc lưỡi tôi
đang muốn biến động
'
nhưng tôi sẽ không mang, gửi tới em 1 điều gì cả
khi em muốn biến động, cùng tổ quốc
bởi vì
em không cần điều gì khác, hơn thế nữa
để phấn khích
nnguong
(damau.org)