Tôi quyết định chặt ngón tay đã bị hoại tử Tôi cắt khúc ruột thừa đã bị viêm Nó làm tôi đau Tôi cứ nâng niu tiếc Nó làm tôi đau đớn Tôi chặt tay Tôi cắt ruột Đau một lần Nhưng nó sẽ không hành hạ tôi mãi được
Những chiếc thuyền giấy hình nhân Đã xuôi theo dòng nước Tôi thả xuống chiều nay Trôi về đâu...... Tôi không biết......
Anh nói với tôi tình yêu là mật ngọt là thiên đường Tôi nói tình yêu là thạch tín là hoả ngục
Anh vẫn ôm tôi mỗi đêm một vòng tay không còn chặt nữa Mỗi lần nghĩ đến người thứ ba tôi muốn vùng dậy chạy vào bóng tối Để tìm lại người đàn ông chuẩn mực Và cứ như thế Chúng tôi trở thành hai con người dị mộng
Không hiểu sao Một thời gian oằn mình giống như chấp nhận sống với lũ Tôi chợt nhận ra Tình yêu là mật ngọt Chứ không phải là thạch tín
Trời đất lại bắt đầu giao mùa mọi thứ trên đời đang thay đổi nhưng anh vẫn ngồi viết không phải là những bài thơ với nội dung to lớn không là những áng văn chương vĩ đại chỉ là những giấc mơ nho nhỏ những khắc khoải trong anh - trong em
_______________________________________________ Tuyết Rơi - văn - Lam Giang_______________________________________________
Trắng bừng một màu bạch tuyết, đất và thông xanh ẩn màu dưới lớp tuyết mịn màng. Qua một đêm, con đường, ngọn cây, mái nhà... đã phủ miên man tuyết trắng.