Trong cái chum Pandora Tình cờ tôi nhặt nhúm cỏ đuôi chồn. đó là một tí hy vọng màu trăng cho ngày mới...
Nhưng nằm cạnh nhúm tơ xanh huyễn Một con rắn lưỡi đỏ đang liếm láp nỗi buồn của nó... chứ không hề chạm những nhúm xanh mướt xanh lè như màu da rắn lục.
Chơi một mình chán nó chọn Tôi cùng đùa thi gan xem ai nấu chín chàng buồn trong trái tim mà không trào ngược nước sôi lên khóe mắt
Tôi và ả rắn không chờ lên thiên đường Dù jupiter đã hứa: lúc nó lột da sống đời sẽ mở tiệc...
Đến bao giờ héo quắt từng sợi lông tơ xanh... rắn và tôi sẽ chết Nhưng giao kèo đóng dấu sẽ không phai lên vai Atlas: cuộc chạy thi lên thiên đàng ai về sau... dù một phần ngàn giây người đó thắng!
Tóc nàng thơm như một dòng sông chảy ra biển đam mê: nhan sắc môi chàng lạnh bao ngày quay quắt lửa của Shiva Không tiêu diệt Ái tình. sao gần cả ngàn năm mà cứ vô sinh
Chàng cứ khổ hạnh đi! cứ hát bài của người đao phủ bao giờ tổ chim trong đầu chàng hiện hữu con chim mẹ sống lại sau căn bệnh ung thư chàng đã hứa mà sẽ bước xuống hồ ân ái với parvati để thiên thần sinh ra trong ánh sáng nhớ nhé!
Em chỉ mơ một lần thôi được làm Parvati ngự trong trái tim của lửa hóa tro tàn thanh sạch chốn bão dông để trong khúc niệm chàng không ú ớ cơn mơ... gọi tên người yêu đã chết.
Em không muốn mình ôm cái xác dật dờ của Shiva lạc quỹ đạo Kamar... khi hận thù say ngấm trong ly rượu độc mà lũ quỷ đã chuốc cho chàng vào đêm hè Không trăng không sao chỉ có ánh ma trơi ngoài bãi tha ma của kẻ không nhà...
Shiva muốn dập lửa tình hoàn tất cuộc khổ hạnh nhưng chàng rả rời và nghẹt thở...
Không có một Parvati xuất hiện lúc rạng đông sau tụng niệm ai sẽ bên chàng... ai vậy? ai trùm khăn và ủ ấm trái tim khô?
Chiều xuống mặt ao lơ chơ làng bèo bọt người đàn bà mang trái tim sen lỗ chỗ chị nhúng hoa có tâm vào rau vô tâm hòa nước mắt mặn thêm vị cay một ngày mưu sinh trên đất và nước toàn rau vô tâm.
Món gỏi cuộc đời trộn mà không lẫn ngó sen một cọng cắm xuống ao bèo cùng lấp vùi đáy sâu căm lạnh.
Chị hái mớ vô tâm gieo khắp nhà trồng khắp lối vô tâm! Vô tâm! ai mua không bán chỉ làm quà biếu cho người có tâm....
Vô tâm là "quốc rau" tự bao giờ? phải chăng từ khoảnh khắc... chị gieo tâm sen làm xác bón ?
Vô tâm lấn tràn cánh đồng sen thành ao rau muống thân rỗng ruột... Chợt nghe nổi gai khi gió khóc cây sậy run rẩy vọng sầu : Vô tâm! vô tâm!
Cỏ dại nói với bướm vàng muốn đi lên núi xé màn mây xanh... giẫm lên đá hóa áo choàng khoác cho người lạnh đã mòn đôi chân đã mưng máu ngón tay trần để mài đá cuội thành đài vinh quang...
Bướm vàng khuyên : "Xin cho can! Hãy ru tôi giữa trần gian thật gần"
Xa là núi Xa là mây làm sao ôm trọn vòng tay.... vạn sầu làm sao cỏ hóa thành mây? để mưa xanh mướt níu ai đến gần...
Sau một trận bệnh nàng gầy teo chàng hiu đúng chất.
Đôi mắt đen to lồi và đọng màng ngấn nước...
Nàng soi bóng trên vách tường mù mịt vì sợ gương tráng thủy ngân sẽ bêu xấu hình hài...
Bám chặt tường chân đã khỏe săn gân nàng quyết trèo lên đỉnh Olympe trong tích tắc...
Đáy giếng đã rời trời cao cũng mặc Cóc là cậu ông trời nàng là mợ có sao?
Soi bóng một mình tự vấn: trời đâu nhỉ ? quanh phòng phòng quanh Trời có vẻ lớn hơn... giếng xưa thì ra vòm trời vuông lồi lõm như plafond nhà cấp 4 không quá 20m vuông...
Em đi tìm anh mưa dập cay mắt anh là sấm sét hiện hữu trong tiếng động của da thịt em. rồi bỏ đi ngồi chễm chệ với nàng Hera Phun khói mây giăng lối ôi ! Chúa tể Olympus vị thần yêu đàn bà.
Em nuốt khói trong lòng hòa lẫn nước mắt chạy trốn muôn loài dập lửa yêu tắt ! tắt! tắt!
sao nó cứ ám? dù chỉ một chút khói lam như tia chớp ma trơi trong tim hoàng hôn rát rắt... cay cay...
Và trưa nay trong căn phòng ngộp khói em đã không chết thui vì lửa tình mà chết vì khói lạnh cuộn hình đôi rắn từ bình phun khói giả loại khói bèo của China người ta dành làm cảnh huyền cho màn diễn trên sân khấu đoạn: Từ Thức gặp Giáng Hương...
Cần anh khoác nụ hôn lên vai em mỗi ngày mưa se lạnh cho dù anh vội vàng như xe bus đến rồi đi...
Cần cái níu tay giữa bãi ma hoang vắng để trong cõi người em không lạc khi đêm đen phủ kín mắt mi...
Cần anh dìu em trong con sóng dậy thì để em bơi như lúc tuổi trăng rằm giữa hoàng hôn biển chết.
Và cần nhất có tiếng cười anh vỗ cánh để em mơ hoa cau trắng rắc đầy sân...
Em không cần quan tâm anh cười với ai hay làm rớt nụ hôn bên đồng hoang cỏ dại
Không cần anh lau nước mắt giọt ngắn giọt dài của kiếp người khóc mãi chưa vơi...
Em chỉ cần làm gối ôm Khi anh nửa đêm Giật mình khóc nấc lũ ma nào gieo chất độc giết cơn mơ
Anh và em đâu dị mộng cùng gối đầu tảng đá mấy ngàn năm tỉnh hay mê mà giường xuân nông nổi ? hoàng hôn vội màn trời che kín lối tình hờ ru ta cần tạ từ thôi...
Cần nhất bây giờ em biến khỏi dòng đời anh cho ghen hờn cùng mưa trôi ra biển cả trong mêng mang lòng em buông xả không hở chút là gom những trái sầu chua chát rả rời mà em cất giấu ngắm một mình từ hạnh ngộ cùng anh.
Ráng mỡ gà vòm nhà vũ trụ báo hiệu mưa sắp đến. từ chảo bếp trời rớt xuống bụi cây một màu béo ngấy và trâu mừng rơn... nhấp nha lục trong đám cỏ hóa ra vũng nước mưa bọc cái bóng miếng mỡ bốc mùi phân trâu mùi mồ hôi của cô công nhân sau 8 giờ vàng hăng hăng..... sáp. mỡ gà mất mùi ? giờ chỉ còn trong giấc mơ đang muốn chem chép... thèm cơm gà được rán bằng mỡ vàng tươi bầu trời cao rộng của vùng biên giới đang chảy mỡ vào casino để nuôi béo bọn chủ đỏ đen...
Người bước vào đời ta Duyên ngàn tu mới gặp. Người đi qua một lần trăm năm đã chạm môi. Khóc cười căn duyên do ta vun xới mảnh đất đời ta cây lòng ta gieo rồi tắm tưới xanh hay úa ta không đổ lỗi cho người.
Chia tay dẫu mưa giăng lối tiếc buồn lẫn vui ngày hợp cẩn qua rồi? đừng ngoái lại dòng sông âm phủ hết duyên cười xin đừng bịn rịn người ơi! nước mắt trong veo rửa sạch bụi lòng đời mốc meo phận gieo neo như cỏ úa tràn đồng...
Ta cứ hẹn ngàn năm hay... ngắn hơn là trăm năm? khi gặp lại hứa đấy! sẽ trả cho người nguyên vẹn tinh khôi: Duyên- nụ cười!
_______________________________________________ Một Mẩu Xuân - thơ - thangtram_______________________________________________
Trời đất lại bắt đầu giao mùa mọi thứ trên đời đang thay đổi nhưng anh vẫn ngồi viết không phải là những bài thơ với nội dung to lớn không là những áng văn chương vĩ đại chỉ là những giấc mơ nho nhỏ những khắc khoải trong anh - trong em
Những nụ hoa vàng, trắng, tím, xanh đủ cả đã bừng dậy vươn vai sau giấc ngủ đông dài. Cảnh trí hài hòa đáng yêu quá, anh chợt nghĩ đến em, và chợt từ tận cùng trong tâm tưởng vụt gọi tên em. Cái cảm giác bồng bột thương yêu, cuồng say và si mê đối với em đã hơn một lần ngủ ngon trong tiềm thức chợt bùng lên, thăng hoa và choáng ngợp tim anh.