c á m.ơ n.N G Ư Ờ I... ______________________________________________________
Cám ơn người vẫn lặng nghe ta khóc, Nước mắt buồn hơn ngàn giọt mưa sa, Ước một lần ta được quên tất cả và thả trôi theo con nước nhạt nhoà
Cám ơn người lắng nghe ta tình tự, bằng u uẩn mùa trăng đã chết ... từ dĩ vãng của năm xưa chuyện tình buồn vẫn chập chờn đâu đó như niềm khắc khoải riêng tư ... vẫn trở mình mỗi giấc mơ khuya
Cám ơn người cùng chia lời kinh đêm tội nào bằng gian dối, nầy tim hãy ngoan, lòng muốn ngủ yên buông tay để còn chắp tay ...từng lời nguyện cầu sám hối ta mở lồng ngực mang tim làm của lễ linh hồn được cứu rỗi mai sau?
Cám ơn người chưa một lần gặp mặt, mà hồn chao thành sóng với nỗi buồn niềm vui nhân chia Năm tháng đã hao gầy vẫn đọc thấu lòng từng dòng tư tưởng nhỏ ...
Cám ơn khoảng cách không còn thành phố nào trên địa cầu xa hơn mà gần như hơi thở...
c h i ề u.B Ệ N H.V I Ệ N ___________________________________________________________
Hôm ấy ở cái thành phố tưởng chừng không có thể nào nóng hơn trong buổi chiều cửa hạ nơi khuôn viên trước bệnh viện người đàn bà có đôi bàn tay nhăn nheo vết thời gian cùng ánh mắt hấp háy và những bước chân mệt nhoài
Bà lặng lẽ bước theo một người đàn ông có ánh mắt vô thần và nụ cười ngây ngô thơ dại Người đàn ông đang đuổi theo những chiếc lá chạy lăn tăn trên con đường lát gạch hồn nhiên và tinh khôi vô tư như nắng sớm dù lúc ấy bóng chiều đang xế dần lên tuổi họ
Người đàn bà mệt mỏi theo sau người đàn ông đã không còn tuổi trẻ cũng chưa thể là già chiếc bóng của bà muôn đời cho người đàn ông một vô tư và bình yên bất tận
Chiều hôm ấy bên cửa hạ ở cái thành phố tưởng chừng không có thể nào nóng hơn tôi nhìn thấy một tình cảm nơi người đàn bà già nua và người đàn ông trẻ dại
Chiều hôm ấy bên cửa hạ ở cái thành phố tưởng chừng không có thể nào nóng hơn tôi đã cảm nhận điều tuyệt đối của một tình yêu không điều kiện
Từ tầm nhìn nơi tôi ngồi một cơn gió vừa thổi qua làm mát một góc chiều và xoa dịu âu lo của khuôn viên bệnh xá
(cho một tình cờ làm cay lòng mắt...) 07.14.15 h o à i y ê n
c h Ớ m.t h U ! ______________________________________________________
mùa thu về gõ cửa nhuộm vàng khoảng không gian bằng nỗi nhớ ngỡ đã nằm im cơn buồn tỉnh giấc bước ra từ tiềm thức thảng thốt nhìn với cặp mắt đẫm nước
như một ngày em không còn tìm thấy mình trong những vần thơ những ký tự một thời chỉ riêng mình em hiểu lời thơ hôm nay súc tích hơn, kiêu kỳ hơn ngọt ngào hơn, chững chạc hơn cơ mà ... lạ lẫm
cơn buồn cứ thế lướt qua từng ô kỷ niệm của những buổi sáng đầy nắng và tiếng cười trong veo thủy tinh những buổi sáng vừa đổi tên thành "quá khứ"
cơn buồn trôi theo những ngổn ngang của hiện tại ngơ ngẩn tìm kiếm hơi ấm của bàn tay ngày cũ bàn tay bây giờ đã mang một hơi hướm mới mùi hương của ngày mình chưa từng quen nhau...
(cho mùa thu cùng những gì em đã bỏ lại sau lưng...) 09.24.15 h o à i y ê n
b Ỡ.n g Ỡ... _____________________________________________________
chiều giữa thu nắng bừng lên rất lạ từng giọt long lanh, nhảy múa soi từng dấu chân ... ngập ngừng... lạ lẫm... của chàng trai trẻ tóc bay vừa chợt đến hay trở về... một nơi vẫn còn quá lạ... sao rất đỗi thân thương có phải chốn này con vừa đến ...hay đã quen từ miền ký ức chưa lần chạm con đường quốc lộ và những cây dầu chiều gió lớn hoa dầu bay bay như những chiếc chong chóng xoay xoay lả lơi, lả lơi...la đà trước cổng trường con gái những tà áo dài trắng đuổi theo những vạt hoa dầu giọng cười thủy tinh dòn tan trong nắng làm ngây dại ánh mắt thằng con trai tuổi lớn một ngõ dài hoa xuân vừa hé mở điều thần tiên huyền thoại... như câu chuyện mẹ kể hôm xưa
(cho những bỡ ngỡ trong con những ngày sắp tới) 07.12.17 h o à i y ê n
M Ù A.X U Â N.K H Ô N G.Đ Ế N _________________________________________________________
nơi tôi ở năm nay mùa xuân không đến không có những cánh hoa bluebonnet xanh rì một thảo nguyên những cánh hoa tội nghiệp đã chết tức tưởi bởi những con vi trùng không thể thấy không có tiếng hót của bầy chim sẻ tan trường tiếng hát đã bị bóp nghẽn dưới sức đè man rợ của một cái đầu gối trường học đóng cửa nhà thờ đóng cửa công viên đóng cửa chỉ có hai cánh cửa nhà tù là vẫn mở toang hoang chào đón những căn nhà tù luôn thiếu dưỡng khí và thừa bóng tối những căn nhà tù nhiều màu đen hơn trắng làm sao vất được những gì quá khứ khi con người vẫn không rời được những gì của ngày hôm qua làm sao có được một sự công bằng khi con người vẫn nhìn nhau khác biệt chỉ vì màu da
nơi tôi ở năm nay mùa xuân không đến chỉ có tiếng than "làm ơn cho tôi thở"!!!
(cho đôi mắt tròn xoe của chú bé da đen tôi gặp trưa nay) 06.03.20 h o à i y ê n
Trời đất lại bắt đầu giao mùa mọi thứ trên đời đang thay đổi nhưng anh vẫn ngồi viết không phải là những bài thơ với nội dung to lớn không là những áng văn chương vĩ đại chỉ là những giấc mơ nho nhỏ những khắc khoải trong anh - trong em
_______________________________________________ Tuyết Rơi - văn - Lam Giang_______________________________________________
Trắng bừng một màu bạch tuyết, đất và thông xanh ẩn màu dưới lớp tuyết mịn màng. Qua một đêm, con đường, ngọn cây, mái nhà... đã phủ miên man tuyết trắng.