Khi hai đứa con gái của tui viết trên facebook rằng chúng nó ghét màu xanh khi xem trên youtube cảnh những người áo xanh (lá cây) Thanh niên Xung phong và áo xanh (da trời) Thanh niên Trật tự (hay gì gì tui không rõ) đàn áp, đánh đạp đổ máu những người biểu tình vì một môi trường sạch cho quê hương sáng hôm qua ở khu vực gần nhà thờ Đức Bà, tui đã viết cho hai đứa nó bài này...
cho hai con gái của tui Phạm Đan với Phạm Vân !
cho hai con gái của tui Phạm Đan với Phạm Vân !

b à i .t h ơ
k h ô n g .c ầ n .c ó .t ự a
_________________________________________________________
k h ô n g .c ầ n .c ó .t ự a
_________________________________________________________
đừng con ơi
đừng có ghét màu xanh
màu xanh đâu có lỗi
da trời xanh vẫn bình yên mỗi mỗi
có nói gì đâu !
có đánh ai đâu !
lá cây xanh vẫn mỗi ngày mỗi mới
có bắt ai đâu !
có giam ai đâu !
đừng con ơi
cũng đừng có thù người
ráng đừng có thù người
(ráng một chút cho lòng ta bớt đắng)
Phạm Duy mấy chục năm trước ôm đàn guitare tẳng tẳng
hát tưng tưng:
"kẻ thù ta đâu có phải là người
giết người đi thì ta ở với ai ?"
Ba . bốn mươi năm vốn "ghim" màu đỏ
cũng ráng một lần thắp cây nhang trên đền Bến Dược Củ Chi
giải tỏa lòng mình cho hết sân si
(bớt được chút nào hay chút nấy)
Ba muốn nhủ lòng mình
những người cầm súng giải phóng Sài gòn không có tội
thậm chí đáng thương
bởi họ là những người đã lạc chân vô khu rừng lừa dối
nằm xuống rồi . chưa biết được ra chưa !
đừng con ơi
bất kể màu gì
nó cũng không có lỗi
cả bảy săc cầu vồng đều có lời muốn nói
con người ơi
đừng làm bẩn chúng tôi !
t h a n g t r a m